Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Gặp lại chàng trai nằm liệt giường sáng kiến liệt chiếu “cưa” vợ với 400 bức thư.

Vừa nhắc lại kỷ niệm lần đầu lên nhà chồng chị Thư vẫn tự nhủ: “Hồi đó không hiểu sao mình lại có một động lực mãnh liệt đến thế”

Gặp lại chàng trai nằm liệt giường “cưa” vợ với 400 bức thư

Chúng tôi đều yêu thơ nên có nhiều bức thư chỉ là bình luận những câu thơ mà hai người đều “kết” ấy thế mà dài cả mấy chục trang”.

Người ta nói thế này. Bình dị như bao gia đình khác. Người phụ nữ có khuân mặt hồn hậu trên dáng người nhỏ nhắn giải thích: “Bình thường thì anh anh ấy vẫn tự ăn được. Họ vững tin hơn với lựa chọn của mình bởi trong cuộc thế không phải lúc nào mọi chuyện cũng được như ý muốn”.

Thấy có khách tới thăm. Nhưng điều bất thần đã đến một tuần sau đó khi tôi nhận được bức thơ Nam Định gửi lên. Thế mà cô gái miền xuôi ấy vẫn vác xe lên để qua được. Lá thư trước tiên tôi chưa dám nói gì nhiều. Ảnh T. Đến giờ. Nghe vợ nói vậy. Vừa nuốm thuyết phục bác mẹ và các anh chị của anh. Hạnh phúc của gia đình nhỏ dễ dàng được đọc vị trên ánh mắt rạng ngời.

Do không có điều kiện thuê ki ốt ở mặt đường nên chị Thư đi bán hàng thuê cho một của hàng tạp hóa gần đó.

Những bức thư ngày càng nhiều lên trong ngăn kéo bàn. Đỡ lời tiếp cho chồng.

Hai người cảm nhận được sự đồng cảm nơi nhau để rồi chưa bàn gì với nhân tình. Đĩa trứng như trở thành rôm rả hơn khi chúng tôi đề cập tới chuyện tình như cổ tích giữa anh Tuấn và chị Thư. Đêm hôm đó tôi ngồi cả đêm suy nghĩ để viết lá thư thứ hai cho Thư. Nặng nhọc. Biết mình như thế không biết cô ấy có dám viết thư cho mình nữa không”. Vừa giàu lòng bác ái.

Chúng tôi tìm địa chỉ đến nhà anh Chu Phạm Minh Tuấn đúng vào lúc gia đình anh đang ăn cơm trưa.

Anh Tuấn nhiều khi cũng mặc cảm vì bị người ta dị nghị. Điều quan trọng là bản thân phải vững tâm. Nụ cười nhãi nhép - một hình ảnh thật đẹp. Do nhiều lần chuyển đồ đạc nên giờ trong “kho báu” của mình.

Chị Thư vui vẻ kể: “Hồi đó tôi làm nghề may nên có nhiều thời kì nghe đài và kết duyên với với mọi người qua đài. Tôi muốn an ủi. Tôi đã đáp tất thảy các bức thư đó. Thế nhưng. Đó là ái tình giữa một chàng thi sĩ tàn tật chẳng thể đứng dậy khỏi chiếc giường và cô gái nhân hậu.

Thế nọ là điều không thể tránh khỏi. Cho những tâm tư mà anh không biết chia sẻ cùng ai. Chấm dứt chương trình. Tôi thường cổ vũ anh rằng. Tôi đang mơ ước có một chiếc xe máy để đi buôn bán một mặt hàng gì đó kiếm thêm thu nhập.

Đến năm 2000. Anh Tuấn cho biết ngày nay còn 305 bức thư. Chị Thư đã quyết định thưa chuyện với bác mẹ xin được làm dâu mảnh đất Kỳ Sơn xa xôi.

Anh biên thư bảo chị lên ở với gia đình mình mấy ngày xem có chịu được cuộc sống như vậy không rồi hãy quyết định vẫn chưa muộn. Từ ô cửa nhỏ đó với tia nắng lấp lánh ban ngày và ánh trăng thơ mộng ban đêm đã cho chàng thanh niên xấu số có cảm hứng với thơ ca. Không cựa quậy được nên khi ăn phải có người bón cho”.

Khi viết những dòng ấy vào thư. Hình ảnh trước hết đập vào mắt chúng tôi đó là hình ảnh người chồng đang nằm trên giường còn người vợ thì ngồi cạnh bón cơm. Nội dung chính là ngỏ lời kết duyên cùng cô ấy. Hạnh phúc không tàn tật Sau buổi gặp trước nhất. Anh Tuấn khi mới sinh ra hoàn toàn là một cậu bé thông minh. Sẻ chia. Chân dần teo tóp không thể tiếp tục đi và chỉ có thể ngồi ở nhà nhìn chúng bạn đến trường với đôi mắt chan chứa nước mắt.

Có nhẽ chỉ những người có tình cảnh giống anh mới hiểu được cảm giác bất lực của một người đàn ông phải chứng kiến người phụ nữ mình thương xót mà không giúp được gì. Để vào được nhà anh Tuấn chị phải qua không biết bao lăm chiếc cầu khỉ. Vậy là chị lên ở nhà anh ở một tuần thật; vừa chăm sóc. Chị Thư tâm tình.

Khỏe mạnh; nhưng tới năm 14 tuổi thì anh mắc bệnh lạ. Chị Thư san sớt. Cô ấy đã vất vả vì tôi nhiều”. Bức thư dài 16 trang đó tôi đã nói tất cả về cuộc sống. Chị Thư và anh Tuấn tâm sự với PV. Lòng tôi trĩu nặng bởi nghĩ rằng “đọc xong lá thư này. Cháu đạt đã lên 4 tuổi là niềm hạnh phúc nhất của anh chị Sau 9 năm chung sống.

Bước qua tuổi 22. “Ngày mới cưới

Gặp lại chàng trai nằm liệt giường “cưa” vợ với 400 bức thư

Nghe con gái xin được cưới chàng trai tật nguyền ở tận một huyện miền núi. ”. Trên khuân mặt anh Tuấn lại ẩn hiện một nỗi buồn khó tả. Vì không có dụng cụ đi lại nên phải bán thuê cho của hàng tạp hóa gần nhà để tiện bề chăm gia đình.

Hiểu rõ tình cảm anh Tuấn dành cho mình. Hành trình đi từ Nam Định lên Hòa Bình tuy chỉ có 200 cây số nhưng chị phải đi từ 6 rưỡi sáng đến 5 giờ chiều mới đến nơi vì đường sá thời bấy giờ vẫn còn rất khó khăn. Ông bà kiên định và khuyên chị nên suy nghĩ lại vì nếu sau này chị hối hận sẽ khổ cho cả hai.

Chị Thư chẳng thể nhớ nổi là đã viết cho nhau bao lăm bức thư. Nhưng mấy hôm nay không hiểu sao trái gió trở trời nên toàn thân anh đau nhức. Nhiều người nhà trong gia đình chị Thư đã ngăn trở quyết liệt.

Sợ chị về sống với người đàn ông tàn tật như anh sẽ rất khổ sở. Phúc Hồ. Bữa cơm thanh sạch của gia đình anh Tuấn (vợ chồng anh Tuấn ở cùng bố mẹ) với đĩa rau. Nhờ câu chuyện ấy. Rút cục. Bản thân anh Tuấn lúc này cũng lo cho mai sau của người thương. Trong khoảng thời kì gần 6 năm.

Cánh tay khiến anh cũng chẳng thể dùng nạng để đi lại được nữa. Thư đã san sẻ và đồng cảm với mạng của tôi.

Khi nhận được thư anh Tuấn thông báo cưới cậu út. Tôi lưu tên tuổi và địa chỉ cô gái rồi gửi thư làm quen nhưng cũng không hy vọng sẽ có phúc âm. Khích lệ anh và cứ thế.

Đôi vợ chồng viết lên câu chuyện cổ tích ái tình đã có với nhau một cô con gái 4 tuổi là Chu Đặng Thúy Đạt 4 tuổi. “Không biết số mệnh đã đồng cảm thế nào mà có một lần nghe chương trình “Thời sự và âm nhạc” tôi bị ấn tượng với một số bài thơ của cô gái trẻ ở tận Nam Định. “Lương có ít thì mình tiêu ít thôi.

Không phải bón thế này. Anh Tuấn vừa kể lại vừa đưa mắt âu yếm nhìn vợ. Nhiều người khi biết tình yêu của chúng tôi cũng gửi thư thăm hỏi. Dù rằng không được sự đồng ý từ phía anh nhưng chị đã quyết định đi xe đạp ra đường lớn bắt xe khách.

Nhưng khi sang bức thư thứ hai. Bệnh lan ra cột sống. Một số người còn tâm tư. Nhưng theo anh Tuấn thì là gần 400 bức. Không chỉ một lần mà rất nhiều lá thư khác nữa. Hôm nhận được bức thư trước hết của anh Tuấn tôi cũng nhận được thư kết giao của nhiều bạn khác nữa. Chỉ có điều thấy thương vợ quá. Nhắc lại chuyện tình yêu của hai anh chị thì có nhẽ cho tới giờ. Vui quá. Tuy ở cách nhau tới mấy trăm cây số và chưa từng quen biết nhưng nhờ gần 400 bức thư viết tay mà hai trái tim đồng cảm đã tìm đến được với nhau; để tới giờ họ đã có một mái ấm hạnh phúc.

Nhiều lần chị Thư xin phép lên Hòa Bình thăm nhưng anh đều từ chối”.

Vẫn không bút mực nào có thể tả xiết. Thuyết phục bố mẹ anh còn khó hơn. Mấy năm gần đây. Hạnh phúc đã chứa chan nhưng nhiều lúc tôi vẫn ngỡ mình đang xỉn. Thực thà ở vùng quê nghèo Nam Định. Nhưng đó cũng mới chỉ là ước mong thôi vì nhà vẫn còn nghèo lắm”. G Câu chuyện tình nức tiếng gần xa Lần theo sự chỉ dẫn của người dân địa phương.

Anh trầm tư: “Nhiều người bảo số tôi may mắn vì có vợ vừa xinh đẹp. Anh viết những vần thơ ai oán cho cuộc đời mình. Qua thư. Biết được cảnh ngộ của anh ấy tôi cảm thấy xúc động hết sức. Anh Tuấn vĩnh viễn phải nằm trên giường với cả thế giới nằm vỏn vẹn sau ô cửa sổ nhỏ. Trái với lo âu đó. Thuyết phục cha mẹ chị đã khó. Vượt hơn 200 km từ Nam Định lên Kỳ Sơn - Hòa Bình gặp anh và gia đình.

Từ đôi chân. Đám cưới của hai người cũng diễn ra như mong muốn. Rốt cục. Tuy nhiên. Căn số cũng như khao khát tình với một người con gái như cô ấy. Cuộc sống của chàng trai tật nguyền ấy có lẽ sẽ mãi mãi buồn tẻ như vậy nếu không có một ngày tình yêu đến với anh như một giấc mơ. Nụ cười của họ. Người dân xã Hợp Thịnh vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô dâu bước đi sau chiếc xe lăn.