Ngồi ở một góc bưu điện
Người ta tới đập cửa. Nhưng cũng có ngày chỉ được 30 ngàn. Khi ông nghỉ hưu. Không nhớ gì về những chuyện trong thư đó (có nhẽ để đảm bảo bí hiểm khách hàng chăng ?).
Giữ giàng và công việc của ông Ngộ là một thí dụ. Sức khỏe kém dần. Thủa nhỏ ông đi học ở trường tiểu học Phú Lâm. Ông rành rẽ từng góc. Bởi đây là một công trình kiến trúc tiêu biểu mang phong cách châu Âu kết hợp với nét trang trí châu Á.
Do người Pháp xây dựng từ khoảng cuối thế kỷ XIX. Ông bắt đầu vào làm việc ở Bưu điện Sài Gòn. Ông Ngộ nay đã 84 tuổi.
Không đủ tiền mua ổ bánh mì ăn trưa. Tôi dịch hết chừng nửa giờ”. Nhiều người giỏi tiếng Pháp lắm”- ông Ngộ nói vậy chứ không tự bảo mình cũng giỏi tiếng Pháp. Chiếc xe đạp của ông đã cũ. Nhưng ông không quan yếu về khoản tiền thu nhập. Theo thiên hướng của thời đại.
Mà chuyện vừa mới trong thư thì… quên”. Cho biết anh rất thích câu chuyện về ông Dương Văn Ngộ: “Tôi thích những nét xưa cũ mà nó hay như vậy. Thì nên phát huy. Mau lẹ như fax hay email hiện thời. Kể cả môn toán
Năm 16 tuổi (1946).Người trực đi ngủ. Có cái hay mà cũng có cái dở. “Mấy người cỡ tuổi tôi. Bưu điện đã đóng cửa. Trong thư có những câu chuyện riêng tây. Nơi ông ngồi viết thư thuê. Rất nhiều khách châu Âu cũng từng đến thăm. Mỗi ngày làm như vậy được trung bình 140-150 ngàn đồng. Có người biếu ông chiếc xe đạp điện nhưng ông đi không quen nên được vài hôm lại dùng lại chiếc xe đạp cũ.
Bên trong tòa nhà Bưu điện trọng tâm. Viên chức bưu điện phải dậy và truyền tin (đánh điện). Người đã chứng kiến sao nhiêu thay đổi của thành thị qua từng thời kỳ. Ông bảo. 2 năm sau ông được nhận làm thư ký ở đó và gắn bó với bưu điện cho tới khi nghỉ hưu. Nhà cửa đẹp thêm nhưng mất đi nhiều cây xanh.
Ông học cả tiếng Anh và cũng có cựu tiếng Anh kha khá đủ để dịch những bức thư. Nhiều khách hàng của ông cũng gửi thư thăm hỏi.
Ngày nay. Hàng ngày ông vẫn đi xe đạp chầm chậm từ nhà ở Thị Nghè tới Bưu điện.
Đặc biệt là mắt khá kém. Giữ bên mình. Ông Ngộ nhận xét: “thành phố đổi mới dữ (nhanh) lắm
HCM. Nguyên tắc của ông là quên hết. Bưu điện trọng điểm Sài Gòn là một điểm tham quan quyến rũ nhiều khách du lịch khi đến TP.
Hỏi ông thu nhập ra sao. Một nhân chứng sống. Lãnh đạo Bưu điện đã tạo điều kiện để ông ở lại nhà bưu điện làm thêm công việc viết thuê này. Việc phổ cập Internet quá rộng rãi nên người ta ít viết thư tay. Ông đều copy thành mấy bản. Trước đó cũng có vài người làm nghề như ông ở ngoài bưu điện nhưng nay chỉ còn mình ông.
Ông Ngộ sinh năm 1930. Cám ơn. Người đã được nhiều báo nước ngoài giới thiệu là người viết thư thuê rút cuộc còn lại ở Việt Nam. Có khi đã khuya. Ông Ngộ kể. Sau 40 năm gắn bó. Văn hóa ứng xử cũng mai một…” Hàng ngày có người đến gặp.
Không chỉ học tiếng mà các môn học đều bằng tiếng Pháp. E rằng sau ông cụ sẽ không còn người đủ đam mê để làm”. Mà chỉ dùng điện tín. Ông học trường Pettrus Ký thêm 2 năm nữa. Một chỉ dẫn viên du lịch mà chúng tôi gặp ở nhà Bưu điện Sài Gòn.
Hồi xưa chưa có nhiều phương tiện truyền tin đương đại. Ông kể
Mà công việc này khiến cho ông vui. Chuyện trò. Giờ chính yếu ông chỉ dịch thư chứ không viết thư.Vì thế. Anh Nguyễn Sơn Lâm. Nên trong những câu chuyện với du khách nước ngoài. Nhưng nhiều du khách không chỉ đến chiêm ngưỡng tòa nhà mà còn đến để gặp một ông già nhỏ thó. Xong tiểu học. Theo VOV. Cuộc sống thay đổi từng ngày. Bài viết về ông Ngộ trên báo Đức. Hay có ngày chỉ được 5 ngàn. Ông như một chỉ dẫn viên.
“Một lá thư này (4 trang giấy). Cuộc thế ông Ngộ gắn liền với Bưu điện Sài Gòn. Những bài báo về ông đăng trên báo nước ngoài. Ông Ngộ nhớ kỷ niệm về nhiều khách thăm. Khoảng 2 km. Trọng tâm sách Kỷ lục Việt Nam đã cấp Giấy chứng thực Người viết thư thuê lâu năm nhất Việt Nam cho ông Dương Văn Ngộ.
Nhưng vì có việc gấp như tin đám ma chẳng hạn. Ông luôn vồn vã tiếp. Ông nói vui: “Chuyện bảy chục năm qua tôi nhớ rõ. Ông Đại sứ Việt Nam tại Bỉ thăm Bưu điện hồi năm ngoái.